Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.
Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Bố bảo: Đáng xem thật. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.