Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá.
Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.
Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Bạn còn phải sống dài dài. Nếu hắn là người tài. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.
Có lí do cũng không khóc. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.
Làm gì có lí do gì mà khóc. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.