Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.
Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Chả phải bổn phận gì. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.