Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.
Hoặc có nhưng không nhiều. Mọi người còn lo cho bác nữa. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Mở tủ ra, thay quần áo.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.
Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ.
Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.
Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn.