Yêu say đắm là chơi. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.
Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Không, tôi không cần biết. Như một người đồng sở hữu biết điều.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.
Mệt và không thích thú. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.