Đó là đả thảo kinh xà. Nên đường đi có chỗ nào lót chưa tốt, Lý viên Anh bèn đi nhanh lên nước, đứng vào chỗ chưa lót đó, dùng áo che khuất chỗ đó không để Từ Hi thấy. Nhưng khi nói với cô nhân viên làm người truyền đạt đó cần cẩn thận, không nên làm cho cô ta cảm thấy cô ta cũng trong số “các bạn trẻ".
" Những lời lẽ như thế lại không phải là tỏ ra tôn trọng anh mà là biểu thị tâm lý cảnh giác đối địch hay không tín nhiệm. ông bèn ra lệnh cho tổ chức thẩm tra sĩ quan này. Ông Đậu mang thư đến một số châu huyện mua rẻ bán đắt và lại được quan phủ đỡ lưng, chẳng bao lâu đã kiếm được món tiền lớn rồi quay về kinh đô.
Tiếp theo chỉ còn là vấn đề nắm chắc quyền chủ động. Đó là những câu chữ có tính linh hoạt rất lớn. Người khôn ngoan linh lợi làm việc gì cũng được người ta yêu thích.
Chỉ khi nào làm cho đối phương sinh ra khiếp nhược thì mới có thể dọa được họ. Vận dụng pháp luật có mấy phương thức sau: Năm nay thành phố lại tổ chức đấu cờ.
Vương Dung Vu sợ lâm vào cảnh thư Đặng Ngãi bèn nhiều lần dâng như trình bày thực trạng chiến trường, biện bạch bản thân vô tội. Nói nhanh, cử chỉ nhanh, nhãn thần sắc sảo, dễ xúc động thường là người có tính cách nóng nảy. Cuối cùng hai người cùng nhau khiêu vũ rồi ra về.
Cử một ví dụ, trong khi nói chuyện anh có thể tán dương một người thích tiêu tiền là người biết hưởng thụ cuộc sống, như vậy có nghĩa anh cũng là người như vậy. Ai gia nhập quan trường phải tập thành bản lĩnh mà khi gặp cấp dưới thì làm ra mặt đạo mạo, hiên ngang hoặc mặt lạnh như tiền giốngd như một trang giấy trắng, khiến cho anh không thể nào xem mặt mà bắt hình dong được; hoặc da mặt căng ra như mặt trống, mặt dài như mặt ngựa chiến cho anh cảm thấy mình nhỏ như con kiến con sâu! Nhưng một khi gặp quan trên thì mặt ngựa lập tức ngắn lại co lại, co thành chiếc bánh tròn, các nét thẳng đều biến thành đường cong, khom lưng gục mặt của họ là công cụ để doạ dưới nịnh trên. Nhã Thanh có một tập quán rất không tốt, khi sàn nhảy chưa đóng cửa thì chưa ra về, lâu ngày cậu Trương khó chịu nổi.
Bạn tôi thấy cô nàng xinh đẹp bỗng nảy ra một ý nghĩ: “ Ta nên ôn tranh thủ cảm tình của nàng nhưng phải tìm cách bắt chuyện về việc phi hữu quan này". Thuật này âm hiểm khiến đối phương sa vào độc kế mà không biết . Đương nhiên cũng có nhũng người trước sau như một đứng bên anh, đem quả tim vàng dâng cho anh cùng chung hoạn nạn.
"Thôi, tôi thua rồi!” Nên anh ta nói: “Bán cho ông 200 pê xô" Tôi bảo anh ta: "Đưa áo đây tôi xem". Nàng mặt bừng bừng sắc giận, chàng bèn vội vàng nói: "Xin lỗi Xin lỗi tôi không cô ý" rồi giơ chân ra nói: !'Hay là cô dẫm lại chân tôi một cái". Chủ mỏ là một người tính tình cổ quái, lại rất cố chấp, bản thân ông ta không có văn bằng nào cả cho nên không tin người có văn bằng, càng không tin các vị kỹ sư lý lẽ thao thao.
Người già là trưởng bối mà người Trung Quốc có truyền thống kính lão. Thầy bói kêu to: "Mệnh này thọ lắm Vương Trác rất vui vội vàng hỏi”. Sau khi làm thư ký, Tiều Thị Ngu phát hiện ông Triệu thích đánh cờ.
Trong xã hội hiện nay, đạo lý vẫn là như vậy, khi tiếp xúc với lãnh đạo phải cố ý giả ngu. Anh ta chuẩn bị đến đấu Rockerffeller và đã nghĩ Rockerffeller sẽ phản ứng như thế nào, anh ta sẽ phản bác như thế nào. Suy lý càng hoang đường thì lời nói diễn đạt lại càng hài hước.