- Bất cứ điều gì cần làm sao? Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ. Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa.
- Khởi đầu thì khá tốt. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Đôi khi nhớ lại, anh mong mình không bao giờ phải trở lại quãng thời gian trước đây.
Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Trước tình trạng đó, sếp của James bảo anh nên giao bớt việc cho các nhân viên cấp dưới.
- Nào, chúng ta khoan hãy bàn về vấn đề lỗi của ai. Suốt mười lăm năm qua, nhờ làm công việc huấn luyện và đào tạo các nhà quản lý, nhằm giúp họ phát huy tối đa năng lực của bản thân, tôi có dịp được gặp gỡ với những người đến từ nhiều ngành nghề khác nhau, nhu cầu và mục tiêu của mỗi người cũng rất khác nhau. - Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác.
Khi nhìn thấy nụ cười bắt đầu nở trên môi James, Jones nói: Xét cho cùng, trường hợp này cũng chưa gây ra thiệt hại gì lớn, đúng không? Tớ tin là mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi. Làm thế nào điều này có thể xảy ra nhỉ? Anh đã hết sức cẩn trọng cơ mà.
Anh xác định rõ những yêu cầu của mình. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn. Và mọi việc tệ đến mức tất cả những gì anh muốn chỉ là nhanh chóng hoàn tất một ngày làm việc để có thể về nhà và lăn ra ngủ.
Và điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là phản ứng của rất nhiều học viên sau khi được học những bước đơn giản trong nghệ thuật ủy quyền. - Tớ hiểu rồi, - James đồng ý. - Theo tớ biết thì bộ phận của cậu lúc nào cũng hoàn thành tốt công việc.
Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Anh thường phải bỏ bữa sáng để đến văn phòng sớm hơn một chút, tranh thủ thời gian để cố làm hết những công việc đang còn chờ anh giải quyết. - Hay quá, dự án gì vậy thưa sếp?
Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. James không còn phải làm việc quên ăn quên ngủ nữa.
Đó phải là một quyển sách thật đơn giản, thực tế và có thể làm thay đổi cuộc sống của người đọc. Tớ yêu cầu cô ấy nhắc lại tất cả những gì mà tớ đã nói với cô ta khi giao dự án đó. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.