Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.
Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Chuông điện thoại reo. Đặc biệt là trong những người tài. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Chắc hôm nay có việc gì. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
Bạn còn phải sống dài dài. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.